Mấy hôm
Sài Gòn nắng nóng oi ả, chạy xe trên phố giữa ban trưa, bất chợt bắt gặp từng
chùm hoa bò cạp bên đường đong đưa trong gió, khoe sắc vàng rực mà chợt nghĩ,
mai mốt đi xa chắc sẽ nhớ Sài Gòn lắm…
Nhớ Sài
Gòn những ngày đầu trọ học, cứ nôn nao mong ngóng về một nơi xa xôi, nơi có
nắng gió như thiêu như đốt. Tưởng chừng chỉ có miền quê khô cằn sỏi đá của
tháng hè, lấm lem bùn đất của tháng mưa mới gieo vào lòng người nỗi nhớ chênh
vênh. Vậy mà Sài Gòn với những sáng thong thả dạo công viên, những trưa tan
trường ghé vội xe nước mía bên đường, những chiều tan sở lang thang cùng bạn
thưởng thức bò bía lại hằn sâu vào ký ức đến thế…
Nhớ
những ngày đầu quen nhau, Sài Gòn mưa rả rích, che chung một chiếc áo mưa đến
quán cà phê quen thuộc mà thấy ấm áp chi lạ! Cứ muốn giữ mãi khoảnh khắc êm đềm
yêu thương. Nhớ em lo lắng mỗi lần hò hẹn “Mưa có đi chơi không anh?”. Và anh
cười “Mưa anh vẫn đến!”…
Nhớ Sài
Gòn những ngày giao mùa, cũng có tiết trời âm u như chực đổ mưa, gieo vào lòng
người nỗi buồn hiu hắt không đâu, cũng có những sáng trời se lạnh, ra phố bắt
gặp những chiếc áo dài duyên dáng trong chiếc áo ấm mùa đông sao đáng yêu quá
đỗi, rồi bất chợt nhớ nhà, vội viết thư “Mùa này trời trở gió rồi mẹ nhỉ!”…
Sáng
nay đi làm, qua con đường quen thuộc, bắt gặp những cánh phượng đỏ bắt đầu hé
nở mới thấy thời gian trôi qua nhanh quá! Đã bao nhiêu năm sống ở Sài Gòn, vậy
mà lần đầu thấy Sài Gòn sao gần gũi yêu thương, mới chợt sợ một ngày xa nơi này
chắc sẽ nhớ nhiều lắm…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét